Cuộc sống không thể thiếu đi sự hài hước

Mình không dám tự nhận mình là một người hài hước, thú vị, nhưng mình tự biết mình không quá nhạt nhẽo cho lắm. Mỗi ngày của mình trôi qua, đều có vài thứ gì hay ho để có thể ghi lại ý, thật luôn. Mình rất thích câu của nhân vật Hạ trong phim " ngày ấy mình đã yêu", cô ấy có câu như này: "Nếu cuộc sống không ngọt ngào, hãy làm cho nó ngọt ngào lên".  Đôi khi một ngày của mình cũng vô vị lắm, mà mình thì cho rằng, vô vị cũng là một vị của cuộc sống. Giống như một tờ giấy trắng, mình có thể tô vẽ vào tờ giấy đó theo ý thích của mình và một ngày vô vị cũng có thể nêm nếm vị vào. Biến những câu chuyện buồn, qua góc kể hài hước để làm câu chuyện đó bớt buồn đi. Biến những thứ bình thường, pha chút óc khôi hài để làm chúng sinh động hơn. Mình thích thế. Và mình theo đuổi phong cách như vậy, vì thế mình sẽ cố gắng viết những câu chuyện vụn vặt của mình theo hướng đấy.

****


Con mèo của mình, con Luciole, không phải là con mèo bình thường, nó bị chứng tự kỉ. Mỗi lần mình tìm cách ôm nó là mình bị ngay một vài cú tát, cào cấu vào bụng, vào tay. Ngày nào mình cũng phải lùa nó vòng quanh khắp nhà, cố giữ nó trong vòng tay, tận hưởng cảm giác ôm ấp một chú mèo. Đối với một người thích động vật như mình, cảm giác ôm ấp một con mèo, rất là thích. Cảm thấy trái tim ấm hơn, tâm hồn dễ chịu hơn. Trước khi đi ngủ, mình phải lôi bằng được con Luciole vào trong chăn, ôm nó chặt cứng, và giấc ngủ đến thật dễ dàng. Còn nó thì rình rình mình ngủ thiêm thiếp, là rón rén bỏ trốn.







Mình với Mai - bạn cùng phòng của mình, mỗi lần ngồi xem mấy cái video về mèo trên mạng, quay sang nhìn con Luciole thở ngắn thở dài: - "Mèo nhà người ta chưa bao giờ làm mình thất vọng"
Mình thấy con Luciole này, cực chán ý. Mình phải tự mua vui cho bản thân, chả nhờ vả gì được con mèo già tự kỉ này. Mình toàn cưỡng ôm nó, hát rống lên, còn nó thì sợ co rúm người, vùng vẫy bỏ chạy. Mình bảo Mai
- Tao phải làm thơ, tao quá chán con Luciole rồi, nên tao phải làm thơ về nó.
Con Mai mặt đần ra, đợi mình phọt thơ. Mình mở màn câu đầu:
- Chú mèo Lu - xi - ôn ( Luciole)
  Chú rất thích liếm ....
Con Mai gào lên
- Biến thái, chị là đứa biến thái.
- Yên nào, tao đang bí thơ, à ra rồi, "chú rất thích liềm mồm/ Và rất sợ bị ôm"
Con Mai hùa theo:
- Chú còn thích chôm chôm/ Và rất hay bị ốm
- Thi thoảng chú lại nôn - Mình tiếp lời. Ơ, sao mình thấy thơ gì mà vớ vẩn vãi.
- Thôi chuyển sang vần khác đi - Mình bảo con Mai.
Thế là con Mai lại mở đầu:
- Luciole bắt ruồi/ Và bắt được nhiều muỗi
Mình thêm:
- Chú còn thích liếm...
- Biến thái, chị biến thái quá rồi.
 Mình chả hiểu ai biến thái ở đây, mình còn chưa nghĩ ra hết ý thơ. A, ra rồi:
- Chú còn thích liếm người/ Lại rất hay cắn đuôi/ Chẳng bao giờ biết cười/ Không khác gì đười ươi.
Con Mai cười bò ra. Và từ đấy mình quyết định không có thơ thẩn gì nữa. Dẹp ngay, dẹp hết, làm thơ trong sáng mà toàn bị chửi biến thái, bị cười cợt.


Nhận xét