Chú cá giữa đại dương

Mình nhắn tin cho Hương:
- Lên Đà Lạt ở không?
- Trên ấy không có bạn, buồn lắm.
Nếu là trước kia, có lẽ vấn đề bạn bè sẽ không phải là vấn đề quyết định đi đâu, ở đâu của Hương đâu nhỉ. Có lẽ, giờ em ấy thấy vui hơn với những người bạn mới quen rồi.



Cách đây 3 năm, trước khi mình sang Pháp học, mình và Hương đã cùng nhau lên Đà Lạt du lịch. Từ khi ấy, mình đã luôn nhen nhóm ý định, sẽ lên Đà lạt ở, lên Đà Lạt làm việc. Mình thích rừng thông tĩnh lặng, bí ẩn, thích Hồ Tuyền Lâm lấp lánh dưới ánh nắng, từng dải nước óng ánh, thích cả một bầu trời đêm chi chít sao , thích những cánh đồng dâu tây trải dài tít tắp chân trời, thích không khí se lạnh co ro trong áo khoác, thích cảnh mây mù giăng kín cả thành phố vào lúc nửa đêm, thích cơn mưa bất chợt ập đến làm chúng mình ướt sũng, thích những ngôi nhà xinh xắn lãng mạn ẩn sau  hàng rào hoa hồng gai, thích cả những khu biệt thự ma bỏ hoang với những câu chuyện bí ẩn về nó.
Mình và Hương cứ luôn nhắc về Đà Lạt với một tình cảm yêu thương dành cho nơi này.


Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, mình sẽ về Việt Nam, sẽ đi tìm việc. Mình cứ băn khoăn chuyện mình sẽ ở đâu, mình thích gì, mình có thể làm được gì. Một sự mơ hồ lảng vảng trong tâm trí mình. Mình bảo anh trai mình " em sẽ làm việc ở nơi em muốn sống". Anh trai bảo mình "ý thích của chúng ta sẽ thay đổi theo mỗi giai đoạn. Bây giờ có thể thích ở vùng quê, sau lại thích ở thành thị, ban đầu có thể thích nơi có biển, sau lại thích sống trên rừng, lúc thì thích nhà chung cư, sau lại thích ở nhà mặt đất. Chẳng có gì là mãi mãi, sở thích cũng thế, sẽ thay đổi mỗi ngày. Vì vậy, mua nhà thì đừng mua nhà quá to, sau chuyển đi lại tiếc. Hãy chọn nơi nào trả cho mày lương cao ấy"
Anh mình luôn thế, luôn nói đúng, hoặc có thể biết cách nói cho đúng.
Mình vẫn chỉ là một chú cá nhỏ, loay hoay bơi trong đại dương này. Vẫn cứ mơ màng...

Nhận xét