Đi tìm sự bình yên

Bước sang năm 2020, thế giới bắt đầu có những biến chuyển lớn bởi dịch bệnh, cháy rừng, biến đổi khí hậu trầm trọng... Và mình - thế hệ 9x đời đầu, đủ để nhìn ra sự thay đổi trong cuộc sống xung quanh và có một góc nhìn tổng quan cho bản thân.
Hiện nay, thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng, đang coi vụ viruscorona là tâm điểm. Mình vừa từ châu Âu trở về Việt Nam. Và mình nhận thấy mỗi nước, mỗi cá nhân có một cách đối diện với dịch cúm Corona khác nhau.
Đối với Châu Âu, cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn, học sinh vẫn đi học, người đi làm vẫn đi làm, họ bình tĩnh sống và tiếp tục cuộc sống như bao ngày khác, họ không đổ xô đi siêu thị - tích trữ đồ ăn hay khẩu trang, họ cũng không chém gió, cả ngày trên mạng để theo dõi diễn biến dịch bệnh. Đều đặn mỗi ngày, mình nhận được thư của nhà trường thông báo diễn biến tình hình dịch bệnh, và nhắc nhở ai có triệu chứng bệnh nên đi khám và khai báo. Và châu Âu, số ca mắc bệnh gia tăng chóng mặt, gần như không kiểm soát được nữa. Nguyên nhân từ đâu? Theo cá nhân mình, do ở Châu Âu, họ dùng phương tiện công cộng khá đông, nên mức độ lây nhiễm cao. Họ di chuyển liên tục, từ nước này sang nước kia, và ngoài ra chính sự bình tĩnh sống đến mức thờ ơ, họ đã chủ quan trong quá trình phòng dịch. Hơn nữa, bắt nguồn dịch bệnh lại là từ Trung Quốc, càng khiến người châu Âu cảm thấy tức giận, phân biệt chủng tộc gia tăng ( thay vì bản thân tự phòng ngừa, họ lại phòng ngừa bằng cách tránh xa người châu Á)
Ở Việt Nam, nhà trường đóng cửa, giao thương ngưng lại, người người nhà nhà bàn tán về viruscoronra. Mình đi mua bánh mỳ, ông bánh mỳ cũng nói về virus, đi mua rau, thấy cả chợ đang xôn xao ầm ĩ vì dịch bệnh. Cộng đồng mạng thì thôi rồi, bao lời lẽ chửi rủa một cô gái Việt Nam từ châu Âu về mà không khai báo chính quyền ( mình cũng chột dạ, vì mình cũng rơi vào trường hợp trên). Tất cả rảnh rang, lên mạng đọc báo, báo chí giật tít đưa tin mỗi phút một bài. Gần như tất cả chỉ tập trung vào một sự kiện như vậy. Người dân kì thị lẫn nhau, chỉ cần phong phanh cô A, anh B đi từ nước có dịch trở về( dù Việt Nam cũng là nước có dịch) là họ nhảy vào chửi bới. Nhà nhà đi tích trữ đồ ăn, vật tư y tế, khiến giá cả tăng chóng mặt hơn cả lạm phát 2008. Việt Nam hiện đang tự hào chống dịch thành công theo cách như vậy, và chê bai châu Âu văn minh phát triển mà không bằng một nước bé nhỏ như Việt Nam ( nhưng thực sự mình thấy thái độ của cộng đồng mạng ở nước mình không được văn minh cho lắm - tuy nhiên, theo số liệu thống kê thì Việt Nam tỷ lệ nhiễm bệnh rất rất thấp nên người Việt mình lại càng tự mãn, tự hào về cái cách chúng ta đang làm ) 


Mình không đưa ra nhận xét, mình chỉ so sánh cách giải quyết của 2 bên rất khác nhau, và thái độ của 2 bên khi tiếp nhận thông tin cũng rất khác nhau. Quan điểm cuả mình, châu Âu nên bớt chủ quan và Việt Nam nên có thái độ văn minh hơn.
Mình biết dịch bệnh còn kéo dài, và sự kì thị, ích kỉ, lòng tham con người cũng lộ rõ. 
Bạn mình bảo mình rằng, dịch bệnh làm trì trệ hết mọi thứ. Mình trả lời rằng, trì trệ hay không là do mình. Bạn mình vẫn phải đi làm, mình vẫn phải đi tìm việc, vẫn phải học hành, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, quan trọng là thái độ của bản thân khi đối diện với thách thức ra sao, lo lắng chưa bao giờ giải quyết được vấn đề, chỉ khiến mọi thứ ồn ào vô bổ hơn.


Nhận xét