Tháng tư đến, chênh vênh câu hẹn ước Người đã quên - lời thề thốt đầu môi? Người bảo rằng sẽ chẳng thể quên tôi "Sẽ chẳng thể yêu ai thêm được nữa" Nếu phải xa tôi, Người xin hứa "Sẽ buồn hết xuân, hạ, thu, đông"
Liệu bây giờ, Người còn nhớ tôi không?
Khi mùa xuân vẫn còn chưa tới Người vội vàng đến bên loài hoa mới
Thì thầm tai họ câu yêu thương
Tình cảm Người, hoá ra thật tầm thường Mong manh tựa cánh đào bay trong gió Người quên rồi, lời hứa đành bỏ ngỏ Thả vào trời, những cánh hoa phôi phai Chuyện chúng ta, đáng lẽ nên dừng lại Vào một chiều tháng tư mong manh Hoa đào khoe sắc thắm trên cành
Chiếc lá non còn thẹn thùng e ấp
Lặng lẽ nhìn mùa xuân vụt mất
Tôi bước lên chuyến tàu vượt thời gian
Xoá sạch hết những lời gian dối
Tôi thản nhiên trở về với đơn côi
Tháng tư ơi, hãy trả lại cho tôi Cánh hoa đào, nghiêng nghiêng rơi trong gió Thảm cỏ xanh, nắng chiều buông nhuộm đỏ Mắt mơ màng, lòng không chút xốn xang.
1/4/2020
Nhận xét
Đăng nhận xét