- Cô ơi, cô kể chuyện cổ tích cho con nghe đi - Bảo An cuộn tròn trong chăn mở to mắt nhìn mình nài nỉ.
- Bảo An biết chuyện " Dưới gốc sồi" không?
- Dạ không, cô kể đi ạ.
Mình bắt đầu kể với một trí nhớ lộn xộn....
*****
Ngày xửa ngày xưa, có 2 người bạn chơi rất thân với nhau, họ chơi với nhau chẳng biết từ bao giờ, chỉ biết khi họ bắt đầu có thể nhớ được nhau thì họ đã là hai người bạn hàng xóm thân thiết. Nhà của cô bé cách nhà cậu bé chỉ bởi 1 giàn hoa hồng leo. Mỗi ngày, cậu bé sẽ leo qua giàn hoa hồng leo ấy, để chơi với cô bé. Nhà của 2 người bên cạnh một dòng suối trong vắt, chảy róc rách, cô bé và câu bé thường hay ra dòng suối ấy chơi, nhặt đầy túi những viên đá cuội dưới suối mang về. Hai người cũng thường hay ra tiệm bánh ngọt đầu ngõ, nhìn ngắm những chiếc bánh quy được bày trong tủ kính. Nào là bánh quy hình ông lão đứng bên cạnh bà lão. Cậu bé và cô bé nghĩ ra hẳn một câu chuyện tình yêu của những chiếc bánh, nào là 2 chiếc bánh ấy là bạn, sau lớn lên cưới nhau, trở thành ông lão và bà lão, và nắm tay nhau đến già...
Nơi mà hai người yêu thích đến nhất, là bên gốc sồi. Cây sồi ấy chắc phải cả ngàn năm tuổi, cây to tán rộng phải mấy chục người mới có thể ôm hết thân cây. Cô bé và cậu bé thường hay leo lên tít trên ngọn cây, nhìn ngắm cả làng quê, tưởng tượng đủ thứ. Dưới gốc sồi, cô bé và cậu bé rải sỏi ra chơi những trò chơi mà chỉ trẻ con mới thấy vui biết nhường nào....
Rồi cô bé và cậu bé lớn lên bên nhau với một tình bạn bền chặt, không gì tách rời. Cô bé giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả ngang hông. Cậu bé trở thành một anh thanh niên khoẻ mạnh, cao lớn. Năm cả 2 người 18 tuổi, gia đình cô bé chuyển lên thành phố sinh sống. Cô gái rất buồn bã khi phải chia xa làng quê nơi cô gắn bó cả một tuổi thơ êm đẹp. Chàng trai còn buồn hơn, hai người đã bên nhau từ bé chưa bao giờ xa nhau cả. Cô gái bảo sẽ thường xuyên về thăm nhà, và sẽ thường xuyên viết thư cho chàng trai. Hai người tạm biệt nhau....
Chàng trai ở lại làng quê, làm nghề đóng giày. Mỗi lần đóng những đôi guốc xinh xắn, chàng trai lại nghĩ đến cô gái, hình ảnh của cô tràn ngập trong tâm trí chàng trai, chàng buồn bã, đau khổ, và đấy là lúc chàng nhận ra mình yêu cô gái rồi. Cứ một tuần, chàng sẽ nhận được thư của cô gái, cô ấy kể đủ thứ chuyện trên thành phố, và rằng cô vẫn rất nhớ làng quê, nhớ gốc sồi, nhớ những chiếc bánh ông lão bà lão... Cô hi vọng, chàng trai sớm thu xếp lên thành phố chơi với cô, vì cô rất nhớ chàng trai, cô sẽ dẫn chàng trai đi tham quan thành phố. Khi đọc được thư cô, chàng trai càng hi vọng, chàng quyết định sẽ đóng cho cô một đôi guốc đẹp nhất thế gian, cô gái sẽ khiêu vũ trên đôi guốc ấy cùng chàng, và chàng sẽ thổ lộ tình cảm của mình.
Chàng bỏ đôi guốc vào một chiếc hộp xinh xắn, bọc lại bằng giấy màu đỏ, thắt nơ vàng. Chàng lên đường đi đến chỗ cô gái. Chàng đi mãi đi mãi, chàng đi qua gốc sồi, đi qua con suối, làng mạc xa dần, gió đông bắt đầu lạnh, mũi chàng đỏ ửng lên, nhưng trái tim chàng sung sướng và hạnh phúc. Chàng nghĩ đến cảnh gặp lại cô gái, được thổ lộ tình cảm, được khiêu vũ cùng nàng, lòng chàng hân hoan.
Sau 3 ngày đi bộ ròng rã, chàng cũng đến được nơi, trước mặt chàng là ngôi nhà nho nhỏ, chàng bấm chuông, cửa mở ra, cô gái đứng trước mặt chàng, nàng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy chàng ríu ra ríu rít vui mừng, cô gái vẫn thế, vẫn nhí nhảnh, vẫn xin đẹp như công chúa, chàng trai cảm thấy hạnh phúc quá. Rồi cô gái cứ cuống quýt líu lo nói chuyện, cô bảo cô rất vui khi gặp lại chàng trai, cô hỏi chuyện ở làng, chuyện cây sồi vẫn tươi tốt chứ... Chàng trai chẳng kịp trả lời hết cả tá câu hỏi của cô. Chàng đưa cho cô hộp quà, cô gái mở ra và hét lên rằng cô rất thích đôi guốc, cô ứơm thử vào chân, xoay xoay người, cô bảo rằng đây là món quà cô thích nhất trên đời. Cô bảo tối nay, tại quảng trường sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ, cô hi vọng sẽ gặp chàng trai ở đấy. Cô ấy sẽ khiêu vũ trên đôi guốc chàng tặng. Chàng trai hạnh phúc đồng ý ngay lập tức.
Chiều đến, chàng đi bộ trên đường, lòng chàng vui mừng ngập tràn, tối nay thôi, chàng sẽ có thể nói ra được chàng yêu cô nhiều như nào. Thành phố gần đến giáng sinh, trang hoàng rực rỡ ánh đèn, người người đi lại tấp nập, khác xa cảnh vắng vẻ yên tĩnh ở làng.
Mọi người tập trung đông đúc tại quảng trường, ai cũng ăn mặc lộng lẫy để chuẩn bị cho buổi dạ hội khiêu vũ. Chàng trai đi đi lại lại hồi hộp, mong ngóng... Từ xa, có chiếc xe ngựa phi đến, mọi người dạt hết sang 2 bên, trên cỗ xe ngựa, cô gái bước xuống, trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, chân đi đôi giày chàng trai tặng và có một anh thanh niên khác, điển trai, khôi ngô, lịch lãm bên bộ vest nắm tay cô gái bước xuống... Cô gái bước xuống tiến hẳn về phía chàng trai đang đứng, và bảo rằng đêm nay, nàng rất muốn giới thiệu cho chàng trai vị hôn thê của mình, nàng nghiêng người và cầm lấy tay anh thanh niên kia. Chàng trai mỉm cười đau đớn, và bảo rằng chàng rất mong cô được hạnh phúc. Buổi khiêu vũ bắt đầu, cô gái hoà vào điệu khiêu vũ cùng vị hôn thê. Chàng trai đứng nhìn, cảm thấy trái tim vụn vỡ, tàn rụi, chàng cảm thấy lạc lõng giữa thành phố xa hoa này. Trở về thôi, trở về với làng quê của chàng thôi, nơi chàng có tuổi thơ êm đẹp, nơi chẳng hề đau khổ, nơi chàng hạnh phúc.
Chàng đi mãi, đi mãi, gió quất vào mặt, tuyết bắt đầu rơi từng bông tuyết to dần, to dần. Trái tim chàng đóng băng, đau khổ. Chàng cứ đi không ngừng nghỉ, mắt chàng mờ đi, rồi từ phía xa, chàng nhìn thấy cây sồi hiện ra. Cây vẫn cao lớn, lá cây lao xao đung đưa. Chàng trai mệt mỏi, kiệt sức, chàng ngồi gục dưới gốc sồi và thiếp đi. Trong giấc mơ, chàng thấy mình trở về là cậu bé con, vui đùa cùng cô bé, cả hai nhặt sỏi dưới suối, leo lên ngọn cây sồi, vắt vẻo trên ấy hát líu lo, rồi chàng nhìn thấy, ông lão và bà lão bằng bánh quy tiến lại gần 2 người, ông lão bánh quy và bà lão bánh quy đang tổ chức đám cưới. Chàng trai hạnh phúc cùng cô gái đến tham dự lễ cưới của hai người.
Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi, người dân bắt đầu ra đường, họ nhìn thấy một anh thanh niên nằm chết bên gốc sồi vì lạnh, môi anh ấy vẫn đang mỉm cười.
****
Bảo An sụt sịt lau nước mắt, quay sang hỏi:
- Cô ơi, tại sao cô gái lại yêu người khác ạ? Cô gái lớn lên từ bé với chàng trai cơ mà.
- Ví dụ, con và bạn Cà chơi từ bây giờ đến lúc con lớn, Cà thích con, nhưng con không thích Cà, lúc lớn con thích một anh chàng khác, đấy là chuyện bình thường mà.
- Cô ơi, chuyện cô kể buồn như chuyện nàng tiên cá vậy.
- Ừ, đấy là thực tế, không phải con thích ai con sẽ được đáp lại.
- Cô ơi, ở bên Pháp ấy, chuyện tình của cô kết thúc vì sao?
- Cũng như chuyện " dưới gốc sồi" mỗi là cô vẫn sống nhăn ra =)))
- Tức chú người yêu cô yêu người khác á.
- Ừ, thôi ngủ đi, muộn rồi.
- Mai cô kể con truyện cổ tích nữa nhá.
- Ừ, với điều kiện mai con phải đấm lưng cho cô.
Nhận xét
Đăng nhận xét