( Giật tít thế bởi vì không thích viết đây là câu chuyện Phương cảm thấy muốn khóc ngay ngày đầu năm mới)
Mình đang ngồi một mình ở căn nhà mới thuê gần Keangnam - mình ngồi đấy vì chẳng biết làm gì với một đống đồ lộn xộn mình khuân về.
Sáng nay, ngày đầu tiên của năm mới, đáng lẽ mình nên ở nhà cùng gia đình, nhưng vì mình còn khá nhiều thứ phải hoàn thành xong hôm nay, mình cần chở nốt đệm, đóng giường và tủ, sắp xếp lại căn nhà mới thuê. 10h, mình cùng Phúc chở đệm từ Nguyễn Trãi về nhà mới. Hai bọn mình như muốn khóc trước đống đệm chất cao như núi, gọi xe cũng không được vì nay là ngày Tết, thế là hai chị em chia nhau chở, mình thồ sau lưng 4 cái đệm được chằng bởi cái dây chun mình mua vội ở quán, Phúc đi trước, mình đi sau, đi được một đoạn đống đệm bung ra bay ra đường, mình lại dừng bốc lên xe, Phúc quay lại tìm mình, giúp mình buộc lại đồ, rồi 2 chị em từ từ đi tiếp. Đến đoạn Ngã 4 Trần Duy Hưng, lúc chờ đèn đỏ, đệm lại bung ra, mình vẫy tay bảo Phúc cứ đi đi, mình tự xoay xở được, có một em dừng lại ở đường giúp mình buộc lại, mình cố cười thật vui nói cảm ơn em ý xong phi tiếp :v ( chứ trong lòng lúc ý muốn khóc lắm rồi haha)
Sau khi giúp mình đưa đồ lên phòng, Phúc bảo về thôi, mấy việc còn lại mai làm tiếp, mình không chịu, bảo Phúc cứ về đi, mình ở lại một tí. Mà mình chẳng biết ở lại làm được gì, máy giặt chưa lắp, nên chẳng giặt được đống vỏ đệm, giường chưa đóng nên cũng chẳng chụp ảnh đăng bài được, muốn xê dịch 3 cái tủ quần áo của chủ nhà để lại thì cũng không làm được, tự dưng thấy lúc này, một mình mình chẳng thể làm được gì, cần bạn bè, cần gia đình phụ giúp một tay. Mình lấy điện thoại, nhắn cho anh Lộc gần xong, nghĩ một lúc lại xoá đi, dù sao Phúc cũng hứa với mình chiều nay sẽ quay lại mà - thế mà giờ vẫn chưa thấy đâu, ahuhu, đồ Phúc đểu, thế này đến tối nay chưa chắc xong, mẹ mình đang chờ mình ở nhà nữa. Bất giác nhớ mẹ vô cùng, mình bấm điện thoại gọi cho mẹ, hỏi mẹ đang làm gì, rằng mình hứa đưa mẹ nay đi chơi nhưng chắc không được, mình lại về muộn. Cúp máy, buồn man mác, nhưng yên tâm hơn. Nhìn đống đồ lộn xộn trước mặt, lại thở dài một cái, bao giờ Phúc mới quay lại đây, chó Phúc.
Thôi trong lúc này, ngồi đăng bài thanh lý cái sofa mới được. Nhắc đến cái sofa là mình tức điên, cô chủ nhà hứa đem sofa đi, thế đếch nào lại trở mặt, không chịu mang, mình bảo để mình bán thanh lý được không, cô ý yêu cầu bán được 4 triệu mới cho bán. Mình đăng lên hội thanh lý, mọi người toàn mặc cả 2,5 triệu là max. Mình gọi cô ý hỏi, cô ý bảo nhất định là 4 triệu , và bảo rằng hay là mình cứ bán 2,5 triệu đi, bỏ thêm 1,5 triệu đưa cô ý cho xong việc, cả 2 bên chịu thiệt 1 chút @@ Nát, giờ hoá ra mình còn phải phụ thêm tiền để cái sofa ấy ra đi. Chán hẳn. Cái sofa điên khùng.
P/S: hihi, Phúc đến rồi, mình dừng bút làm việc đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét