Tạm biệt mùa hoa

Hà Nội mưa suốt, còn mình cả ngày lúi húi trả lời khách hàng, rồi kiểm tra các tin nhắn trên page và shopee, đi đóng gói hàng gửi ship, 1 ty tỷ thứ vụn vặt trong công việc khiến mình luôn bận rộn mà hết nghĩ vu vơ. 
Tối hôm qua, chị Dung - chị ở cùng mình lại đi hẹn hò để mình ở nhà 1 mình. Thế là mình bật karaoke ra hát ầm ĩ. Lại nhớ mình của những năm trước, mỗi lần lên cơn buồn sẽ bật karaoke qua chiếc điện thoại và hát. Mình nằm nguyên cả 1 buổi sáng trên giường mà hát i ỉ, con Mai nằm cạnh đọc truyện tranh, mỗi đứa một thú vui riêng, và mình kết thúc chuyện hát hò khi giọng mình khàn đặc. Hình ảnh của mình ngày ấy thật sự giống bây giờ.
Chị Dung về mở cửa ra thấy cảnh mình đang cầm điều khiển tivi giả làm mic và nhảy nhót, bà ý cười lăn lộn ra và bảo mỗi ngày trở về lại thấy 1 hình ảnh kì quái của mình. Mình thì quê 1 cục, tắt phụt tivi và nằm vật ra sofa cười cùng. Mình luôn sợ những khoảng trống trong tâm trí nên luôn khiến cho bản thân ồn ào như vậy đấy. 

                                                                 *****

Lướt Facebook, hình ảnh hoa anh đào ngập tràn newfeed, khiến mình lại lục tung 1 đống album chụp ở Parc de seaux ra xem. Cho dù mình đã xóa hết mọi dấu vết, nhưng hóa ra với mỗi 1 hình ảnh hoặc 1 chi tiết nhỏ cũng khiến lòng mình lăn lộn.
 


Ừmm, có rất nhiều thứ đã trôi xa lắm rồi vậy mà sao mình lại nhớ rõ mồn một. Nhắm mắt lại, mình thấy mình đang nằm dài trên bãi cỏ xanh ngập tràn hoa đào, hoặc là mình trong căn phòng sáng trưng ánh đèn vàng, ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp, hoặc là căn phòng có cánh cửa đánh số 724 được sơn màu xanh với vết sơn chảy dài trên cửa, bầu trời ngập tràn chim bồ câu vẫy cánh, ánh mắt nhìn mình đau thương và lo lắng, sự chờ đợi lê thê, sự im ắng trống vắng vô tận, đàn thiên nga uể oải thả mình trôi dạt trên dòng sông,  pháo hoa rực sáng trong làn  khói thuốc mờ mịt vào đêm giao thừa
Hóa ra quá khứ và hiện tại lại thật sự liên quan đến nhau. Nỗi buồn của hiện tại sẽ kéo theo nỗi buồn hoặc hạnh phúc của quá khứ, đan xen, lẫn lộn mỗi khi đêm đến. Mình nằm ngủ tay ôm con Lu vuốt ve  dỗ dành, nào ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi, Lu ơi, muộn rồi đấy,  chỉ yêu mình Lu thôi đấy....

Nhận xét