Vậy là đã 6 tháng trôi qua cho sự nghiệp làm homestay của mình. Viết 1 chút tổng kết sơ bộ cho lần start-up lần này =))
Mình quyết định làm homestay khi mà trong túi không còn 1 xu nào :) Có rất nhiều câu chuyện đằng sau, có khá nhiều bí mật mà mình chưa bao giờ ghi vào nhật ký. Nhưng vào lúc nghèo cháy túi, kế hoạch kinh doanh định bỏ xó, mình đã định nhen nhóm không ở Hà Nội nữa mà đi nơi khác làm việc, CV cũng đã chuẩn bị để gửi rồi, cũng chuẩn bị chia tay để không còn gì vướng bận mà đi :v ( nghĩ lại thấy mình trẻ trâu vcđ), thì người yêu bảo cho mình vay tiền để kinh doanh. Thế là, sau một vài phút suy nghĩ, mình quyết định vay người yêu 100% số vốn để làm homestay.
Từ trước đến giờ, mình chưa bao giờ vay tiền một ai, thế mà lần này, mình dám liều đi vay 1 số tiền không nhỏ ( đối với mình), và anh ấy chắc dại gái :v hoặc tin tưởng mình hoặc tiền bạc với anh ấy chưa phải mối bận tâm hoặc muốn khuyến khích cho bạn gái kinh doanh đã cho mình vay ( nhiều) tiền để khởi nghiệp. Mình cầm số tiền anh ấy cho vay, vừa lo vừa sợ không biết mình có làm tốt không, số tiền ấy có ít nhất được toàn vẹn không để còn trả lại 😖 Nói chung có 1 áp lực vô hình ở việc vay tiền của anh ấy là không phải vì tiền của người yêu mà không cố gắng 100% mà bởi vì thế lại càng phải cố gắng làm 120%.
Ngay thời điểm chuyển cho chủ nhà 84 triệu tiền cọc và tiền thuê nhà 6 tháng, mình biết rằng, giờ mình chỉ còn duy nhất 1 lựa chọn là tiến lên, chứ không được lăn tăn, nghi ngại vớ vẩn nữa.
Mình bắt đầu công cuộc setup nhà, mua giường tầng, làm rèm giường, đóng tủ đựng đồ, mua đồ đạc, và 1 đống công việc không tên khác, nghĩ lại hồi ấy mệt mỏi rã rời, nhưng đâm lao phải theo lao. Mình vẫn nhớ ngày 4/1 mình bắt đầu đăng những bài spam đầu tiên lên khắp group nhà trọ, và ngày 5/1 mình kí được 1 hợp đồng đầu tiên, và dần dần trong tháng 1, mình có 9 người thuê nhà. Kế hoạch của mình trong tháng 1 sẽ đủ trả tiền thuê nhà 1 tháng, và từ tháng 2 bắt đầu phải có lãi... Mình chả biết mình spam bao nhiêu khách, nhưng ngày nào mình cũng dán mắt lên facebook, coppy - paste điên cuồng =)) Mình vẫn nhớ tháng 2 rơi vào tết, tức khả năng khách đi thuê nhà rất thấp :( Có thể mục tiêu có lãi của mình là rất khó. Trước hôm nghỉ tết, thì Hải Dương và Quảng Ninh dịch covid bùng lên, 2 tỉnh bị phong toả và người dân 2 tỉnh không thể về quê ăn tết. Thế là mình cái khó ló cái khôn, mình cho thuê ở ngắn hạn, hehe, doanh thu tháng 2 đã đạt được như kì vọng, và mình bắt đầu có lãi...
Vậy là 6 tháng hợp đồng đã trôi qua, may mà không lỗ :v Mình có được nhiều bài học, nhiều kinh nghiệm hơn trong việc chọn nhà, setup nhà, và cũng có những bài học ở ngoài lề về tình yêu, tình bạn cần tách bạch trong công việc. Có thể ngoài việc kiếm được 1 ít tiền, mình cũng học được nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc ( giờ lãi mới mạnh mồm thế =)))))
Sau 6 tháng, mình quyết định sang nhượng lại homestay với full 16/16 khách và chuyển sang setup căn khác. Lý do mình sang nhượng vì bán được giá và căn hiện tại hơi bé, doanh thu không như mình kỳ vọng dù mình vẫn có lãi - nhưng mình nghĩ mình quyết định đúng.
Tuần này, mình lại tiếp tục làm 1 căn khác - chắc cũng sẽ mệt mỏi thời gian đầu nhưng kiểu gì cũng xong xuôi thôi, quan trọng mình biết mình cần làm gì, làm như nào. Nhờ cũng có kinh nghiệm làm 1 căn, nên lần này mình tự tin hơn rồi :)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong quá trình tự loay hoay setup, thời gian đầu mình cực mệt vì mình không có phương tiện đi lại, đợi chờ xe bus và thường cũng chẳng bao giờ mình chủ động kể các vấn đề của mình cho người yêu hay gia đình. Mình luôn nghĩ ( hoặc là hi vọng), họ sẽ chủ động hỏi han nếu họ thực sự quan tâm. Nên thành ra mình mắc chứng tự hi vọng rồi tự buồn bã vì không được như chờ đợi. Cái hồi mệt mỏi khi phải chuyển đồ lên homestay, mình đã luôn nghĩ người yêu sẽ có thể sẽ chủ động hỏi mình có cần giúp gì không, hoặc khi mình kể mình cần dậy sớm đi chở đệm, anh ấy có thể hỏi, cần anh chở cùng không... Nhưng anh ấy chỉ im lặng. Mình đã rất buồn và nghi ngờ liệu anh ấy có thực sự quan tâm đến mình hay không. Việc buồn của mình là mình nghi ngờ tình cảm của họ, chứ không phải mình lười biếng hay ỷ lại gì cả vì mình có thể tự làm tất cả. Khi thấy mình giận, anh ấy đã chạy xuống Linh Đàm, và mình vẫn nhớ từng lời anh ấy nói: rằng anh muốn em làm việc chuyên nghiệp, không muốn em có suy nghĩ nhờ vả ai, trông chờ vào sự giúp đỡ của ai, bạn bè có thể tự nguyện giúp là tốt, nhưng em nên từ đầu phải có ý nghĩ thuê thợ chứ không phải có ý nghĩ tìm đến bạn bè, người thân. Việc anh thấy anh làm được tốt nhất cho em, là anh cho em vay tiền.
Nghe anh nói xong, mình không còn giận dỗi nữa, anh đã suy nghĩ xa hơn mình, lí trí hơn mình, sâu sắc hơn mình. Tất nhiên, mình cũng đôi chút băn khoăn về lối suy nghĩ rạch ròi lý trí như người máy của anh ấy, nhưng mình cũng hiểu được rằng tất cả những suy nghĩ đó, xuất phát từ ý tốt nhất của anh ấy. Trong mối quan hệ của 2 chúng mình, mình dần dần hiểu thêm được nhiều quan điểm khác của mình, mình đứng ở lối suy nghĩ và con người của anh ấy để giải thích cho mọi hành động của anh ấy, và chấp nhận dần. Có nhiều lúc mình bị băn khoăn khi ranh giới giữa vô tâm và độc lập thật gần... Nhưng quan điểm của mình, giữa nghi ngờ và tin tưởng, nếu chọn đi tiếp mình sẽ tin tưởng.
Hôm nay là tròn 7 tháng chúng mình quen nhau và cũng gần tròn 7 tháng cho vụ start-up, nên mình ghi nhật ký ại để đánh dấu mốc quan trọng cho sự nghiệp kinh doanh lẫn tình yêu của mình :v Hi vọng, khi bỏ ra nhiều công sức, nghiêm túc và tâm huyết, cả 2 sẽ đều suôn sẻ, thuận lợi :)
Nhận xét
Đăng nhận xét